Thời gian đăng: 19/11/2015 20:14:35
Có thể bạn đã biết câu chuyện này. Một chàng khờ trước khi về ở rể, được mẹ ruột dặn muốn lấy lòng bố vợ, phải luôn để ý xem ông ta làm gì thì cứ bắt chước mà làm như vậy. Trong bữa cơm đầu tiên ở nhà vợ, anh lựa chỗ ngồi đối diện bố vợ và bắt chước từng động tác của ông. Khi để ý thấy, bố vợ buồn cười đến độ sặc lên, làm sợi bún lòi ra khỏi lỗ mũi. Chàng khờ buông đũa xuống, nhìn bố vợ đau khổ và nói: “Bố ơi, khó quá! Con không làm được!” Bạn có thể cười và chê anh ta khờ khạo, nhưng điều chắc chắn là anh rất được lòng bố vợ.
Một buổi chiều đầu tuần, tôi vào thăm một trường học thanh nhạc ở tphcm. Khi đi ngang một lớp học đang nhốn nháo như một cái chợ, bên ngoài hành lang, chúng tôi thấy một người đàn ông trẻ đứng kiên nhẫn chờ đợi. Hỏi ra mới biết anh tuy cũng dạy thanh nhạc tphcm ở trường đó nhưng lại là học trò cũ của người thầy chính của lớp này. Anh được thầy ưu ái nhận ở lại trường giảng dạy thanh nhạc cơ bản và dạy cùng môn với thầy mình. Vì thế để cho an toàn, anh đã đến tham dự từng giờ học như một học sinh ngoan ngoãn để sao chép những gì thầy mình dạy mà đem về dạy lại cho lớp của mình phụ trách. Bạn thấy đó, người thầy giáo trẻ này đã học được bài học của chàng khờ đi ở rể. Và, chúng tôi tin chắc anh ta sẽ thành công, ít ra là trong việc lấy lòng thầy mình và sẽ được an toàn tiếp tục đứng lớp.
|
|