Mọi người cúi ghé qua vai Thạc; theo ngón tay Thạc trỏ vào một mảnh danh thiếp khổ lớn, úp mặt . Sau lưng cái danh thiếp có một hàng chữ hoa viết bằng bút chì: X. Ạ Ẹ X. Ẹ G. Trước cửa căn nhà nhỏ, ba người cùng đứng lại. Đêm đã khuya. Đèn trên gác đã tắt.Hai cửa sổ mở ra đường,hai khung lớn tối đen. Đường ngủ rồi.Thôi để lần khác Bình hãy lên thăm.Giờ chúng ta đi chơi để cho hắn ngủ. Huân nói rồi lại bảo Bình và Thạc: Nhưng hai anh đợi tôi một tí,tôi lên cất áo đã,bức lắm. Thạc khen phải và cũng bỏ cái áo ngoài đưa cho Huân.Mùi nước hoa của Thạc bay lên thơm lừng cả một phần không khí nồng nực. Huân cất áo hộ tôi một thể.Nhân tiện lấy hộ bao diêm nữa,diêm của Bình hết rồi. Để đâu? Trong ngăn kéo,mà đừng làm thằng Đường thức dậy nhé.Hôm nay nó mới ngủ được sớm như thế. Đường cảm phải không? Ừ,cảm xoàng thôi.Hai hôm đầu không dậy được,nhưng mấy hôm nay gần khỏi hẳn rồi. Trong nhà,mười hai giờ điểm.Một tiếng đằng hắng đáp lại tiếng Huân gọi.Tiếng giày kéo lê trên mặt đất.Rồi cửa mở, đầu một ông già thò ra.Huân vội nói: Kìa thầy,thằng nhỏ đâu mà không mở cửa? Nó ngủ say rồi.Giờ mới tan chiếu bóng à? Huân nói với ông cụ đưa chìa khóa cho mình. Chúng con còn đi chơi lát nữa.Bức lắm không ai dám ngủ vội.Con lên cất cái áo rồi xuống ngay… Huân vừa bước vào vừa nói tiếp: Thầy cứ đi ngủ đi,lúc về con mở cửa lấy cũng được. Nghe tiếng chào của hai người thiếu niên đứng ngoài, ông cụ nheo mắt nhìn ra: Không dám,cậu Thạc ấy à?Còn ai nữa thế kia? ĐỌC TIẾP........ http://www.vanphongthamtu.com.vn/2016/03/tham-t%E1%BB%AD-t%C6%B0-sai-gon-k%E1%BB%83-chuy%E1%BB%87n-b%E1%BB%A9c-th%C6%B0-bi-%E1%BA%A9n/
|